Chủ nghĩa chiết trung
Chủ nghĩa chiết trung (tiếng Đức: Eklektizismus (từ tiếng Hy Lạp ἐκλεκτός, eklektos, "được lựa chọn")), trường phái chọn lọc, trường phái tích hợp là cách tiếp cận khái niệm mà không tuân thủ theo một mẫu hình hoặc các giả định. Thay vào đó rút ra từ nhiều lý thuyết, ý tưởng để đạt hiểu biết về một chủ đề, hoặc áp dụng các lý thuyết khác nhau vào những trường hợp cụ thể. Tuy nhiên, điều này thường không có quy ước, hay quy định làm thế nào để kết hợp những lý thuyết. Đôi khi nó được cho là không thanh nhã hoặc thiếu sự đơn giản, và người chiết trung đôi khi bị chỉ trích vì sự thiếu nhất quán trong tư duy của họ.
Chủ nghĩa chiết trung trong luân lý học, triết học, chính trị và tôn giáo còn được gọi là chủ nghĩa dung hợp.
Xuất xứ
[sửa | sửa mã nguồn]Chủ nghĩa chiết trung lần đầu tiên được ghi lại là đã được thực hiện bởi một nhóm các triết gia cổ Hy Lạp và La Mã không nhập vào một hệ thống thực sự nào, mà lựa chọn từ những niềm tin triết học hiện có những học thuyết mà có vẻ hợp lý nhất đối với họ. Từ các tài liệu thu thập này, họ xây dựng một hệ thống triết học mới. Thuật ngữ tiếng Anh Eclecticism xuất phát từ tiếng Hy Lạp ἐκλεκτικός (eklektikos), nghĩa là "sự lựa chọn tốt nhất",[1][2], lại từ thuật ngữ ἐκλεκτός (eklektos), "nhặt ra, chọn".[3] Những người Chiết trung được biết đến trong triết học Hy Lạp là Panaetius và Posidonius từ Chủ nghĩa khắc kỷ, và Carneades và Philo của Larissa từ Học viện Platon. Trong số những người La Mã, Cicero đã triệt để chiết trung, khi ông thống nhất học thuyết của trường phái Peripatetikos, Chủ nghĩa khắc kỷ, và Học viện Platon. Những người Chiết trung khác bao gồm Varro và Seneca.
Hình ảnh minh họa
[sửa | sửa mã nguồn]-
Nhà thờ Saint-Augustin Paris. Mặt tiền với cửa sổ hoa hồng và ô tượng điêu khắc theo phong cách Gothic. Các vòm tròn được mô phỏng theo phong cách Romanesque. Ngược lại, mái vòm dựa trên các mô hình thời Phục Hưng
-
Vương cung thánh đường Sagrada Família là một ví dụ đáng chú ý về phong cách chiết trung trong kiến trúc (en). Các yếu tố của phong cách kiến trúc Gothic đã được kết hợp với các họa tiết và hình thức phương Đông (Orient) được tìm thấy trong thế giới tự nhiên, dẫn đến một cấu trúc độc đáo và nguyên bản. Mặc dù nó được thiết kế vào thời kỳ đỉnh cao của thời kỳ chiết trung (1883–1926), nhưng nó vẫn đang được xây dựng cho đến ngày nay.
-
Khu phức hợp PPG Place ở Pittsburgh, Hoa Kỳ, của Philip Johnson và John Burgee, một ví dụ mang tính biểu tượng của kiến trúc Hậu hiện đại, pha trộn giữa sự đơn giản và vật liệu của kiến trúc Hiện đại với các hình dạng và khối lượng lấy từ kiến trúc Gothic, cảm hứng từ Tháp Victoria của Cung điện Westminster và các tòa nhà khác ở London
-
Nhà ga chính ở Antwerpen, sự pha trộn của nhiều phong cách kiến trúc khác nhau, như là phong cách Byzantine, Neo-Gothic và Art Nouveau
-
Palacio de Cibeles, trụ sở của chính quyền Madrid
-
Một ngôi nhà ở đường Alfonso VIII. Burgos, Tây Ban Nha (1922) là sự pha trộn giữa tân gothic với phong cách nghệ thuật Art Nouveau và tân cổ điển
Tham khảo
[sửa | sửa mã nguồn]- ^ Encyclopædia Britannica – in philosophy and theology, the practice of selecting doctrines from different systems of thought without adopting the whole parent system for each doctrine
- ^ ἐκλεκτικός, Henry George Liddell, Robert Scott, A Greek-English Lexicon, on Perseus Digital Library
- ^ ἐκλεκτός, Henry George Liddell, Robert Scott, A Greek-English Lexicon, on Perseus Digital Library